“Gửi HẢI ĐĂNG cháu ngoan của chú!
Nhìn nụ cười thật vô tư và hồn nhiên của cháu khiến chú cảm thấy hạnh phúc lắm cháu biết không? Không biết giờ này cháu đang ngủ ngon hay đang thức nhớ mẹ? Chú biết mẹ cháu đã rất cố gắng bất chấp hy sinh tất cả để mong cháu có một cuộc sống tốt như bao đứa trẻ khác và cháu cũng rất may mắn khi có tình thương của mẹ, ông bà và cô gì chú bác dành cho cháu...
chú nghĩ rằng con người ai sinh ra và lớn lên cũng có những sóng gió thăng trầm đau thương để rồi lại gặp may mắn và hạnh phúc. Và ngày mai tương lai của cháu sẽ thế nào? liệu ông trời có công bằng cho cháu một cuộc sống tươi sáng giống như cái tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu hay không? chú mong rằng không chỉ riêng mình cháu mà tất cả những đứa trẻ trên thế gian này sẽ có một tuổi thơ tốt đẹp và một tương lai tươi sáng. Nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ thôi cháu ạ. con đường đến với vinh quang sẽ mãi không bao giờ là thảm lụa cả mà chính là những con đường đầy chông gai, gian khổ và đầy tội lỗi, và chắc hẳn ai đã đi qua nó thì sẽ không bao giờ quên được trong suốt cả cuộc đời này và bây giờ mẹ cháu cũng vì tương lai của cháu mà đang bước trên con đường đầy chông gai và tội lỗi ấy. HẢI ĐĂNG à, chỉ có nụ cười và tiếng khóc của cháu mới là động lực để mẹ cháu bước đi trên con đường chông gai đó, chú tin rằng ông trời sẽ không tuyệt đường của ai bao giờ nhưng thử thách thì lại quá lớn so với sức của mẹ con cháu, liệu đôi vai gầy của mẹ cháu sẽ gồng gánh được bao lâu nữa? khi gánh nặng cuộc đời ngày một tăng mà sức khoẻ của mẹ cháu ngày một giảm. Một TRỤ CỘT GIA ĐÌNH thật sự không chỉ cần có sức khoẻ tiền bạc mà cần có khả năng tiên đoán trước mọi việc, nhưng NGƯỜI TÍNH thì cũng sẽ KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH cháu ạ. Hỏi rằng tai nạn giao thông và bệnh hiểm nghèo mỗi năm cướp đi hàng trăm ngàn sinh mạng, vậy thì những con người xấu số kia có bao nhiêu người tiên đoán biết trước được và bao nhiêu người rơi vào trụ cột gia đình. NẾU không may khi trụ cột đã mất đi thì gánh nặng trên vai họ đè lên những người đằng sau, những thiên thần bé nhỏ như cháu sẽ phải làm thế nào đây? xã hội đồng tiền và cuộc sống này sẽ ra sao nếu thật sự không có tiền? cháu còn quá bé để có thể hiểu được điều đó cháu ạ. cháu có biết không, biết bao đứa trẻ như cháu ngày hôm qua vẫn còn nở nụ cười tươi sáng vậy mà chỉ sau một cơn giông tố đã cướp đi NGƯỜI TRỤ CỘT chính là BỐ MẸ của họ để rồi hôm nay thay vì nụ cười đó mà đổi lại là những tiếng khóc những TRẬN ĐÒN, những bữa cơm bạc tình bạc nghĩa mà GÌ GHẺ, BỐ DƯỢNG kia mang lại cho chúng. Vậy thì AI có thể khiến những đứa trẻ vô tội kia sẽ không bị những trận đòn vô cớ? HỎI RẰNG có biết bao nhiêu người làm ngơ khi chứng kiến những tội lỗi do GÌ GHẺ, DƯỢNG gây ra?
...tất cả những điều đó là do XÃ HỘI ĐỒNG TIỀN đã khiến con người ta thay đổi mất đi tình người mà thay vào đó là những TỘI ÁC và cũng chỉ vì KHÔNG CÓ TIỀN nên số phận của những con người không may mắn kia đã phải GÁNH CHỊU TẤT CẢ khi mất đi trụ cột gia đình. Và ông trời cũng đã không tuyệt tình khi BẢO HIỂM NHÂN THỌ RA ĐỜI. Biết bao nụ cười đã hé mở sau tiếng khóc, tiếng gào tưởng chừng như vô vọng khi chiếc quan tài đang từ từ thả xuống huyệt sâu "ỐI TRỜI ĐẤT ƠI sao tôi lại khổ thế này! ông ơi ông đi rồi thì mẹ con tôi BIẾT TRÔNG CẬY VÀO AI... các con ông sau này không biết có học hành được nữa không? ối CON ƠI LÀ CON ƠI"!!!... Cuộc đời này sẽ ra sao khi tiếng gào thét kia là hiện thực, tương lai của các cháu sẽ ra sao khi không có tiền đi học?
HẢI ĐĂNG ơi chú XIN LỖI CHÁU, chú ngàn lần xin lỗi cháu vì chú đã không hoàn thành được công việc của chú, SỨ MỆNH mà một người tư vấn bảo hiểm như chú là giúp cho cháu và cho tất cả mọi người tham gia được một hợp đồng bảo hiểm để bảo vệ tài chính khi chữ "NẾU" xảy ra.
Chú đã cố gắng bằng mọi cách thuyết phục mẹ cháu tham gia BẢO HIỂM NHÂN THỌ cho 2 mẹ con cháu NHƯNG chú đã không làm được.
Giờ chú chỉ biết cầu mong cho cháu sẽ được may mắn và hạnh phúc, sẽ có một tương lai tươi sáng như cái tên của cháu.
giờ này kim đồng hồ đã chỉ 00h42p chắc cháu đang ngon giấc ngủ cùng những giấc mơ đẹp, còn chú thì không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến nụ cười và tiếng khóc của cháu. Chỉ mong rằng khi đọc được những dòng thư này một ngày nào đó mẹ cháu sẽ thức tỉnh và hiểu ra tầm quan trọng của bảo hiểm nhân thọ khi mọi chuyện còn chưa muộn. Hãy ngủ ngon nhé cháu yêu của chú...HẢI ĐĂNG”.
(P/s: Thư gửi con một ca sỹ phòng trà - một người mẹ đơn thân)